Kintsugi là kỹ thuật sửa chữa đồ gốm, sứ bị vỡ bằng vàng hoặc bạc của người Nhật. Thay vì che giấu mảng vỡ, người thợ kintsugi lại làm nổi bật nó bằng những đường vàng óng ả.
Nghệ thuật truyền thống Nhật Bản từ bản in khắc gỗ đến Geisha
Nghệ thuật truyền thống Nhật Bản có một vị trí đặc biệt trong lòng người dân xứ sở mặt trời mọc. Thông qua các hình thức nghệ thuật đa dạng, tinh tế và độc đáo. Người Nhật thể hiện triết lý sống, thẩm mỹ và bản sắc văn hóa của mình. Từ bản in khắc gỗ, ikebana, võ thuật, cho đến geisha… Tất cả đều là những biểu tượng nghệ thuật truyền thống quý giá của Nhật Bản.
Nghệ thuật thư pháp Nhật Bản Shodo
Shodo là nghệ thuật thư pháp Nhật Bản truyền thống. Bộ môn này được du nhập vào Nhật Bản từ Trung Quốc vào khoảng thế kỷ thứ 6. Ban đầu, Shodo được sử dụng để chép kinh Phật và các văn bản quan trọng. Dần dần, Shodo phát triển thành một nghệ thuật độc lập và được đông đảo người Nhật Bản hưởng ứng.
Viết Shodo đòi hỏi sự tập trung cao độ và kiên nhẫn để có thể viết được những nét chữ đẹp. Vào thời kỳ Edo (1603-1868), Shodo được coi là một môn học quan trọng trong giáo dục. Ngày nay, Shodo vẫn được lưu giữ và phát triển như một nghệ thuật truyền thống của Nhật Bản.
Nghệ thuật cắm hoa truyền thống Ikebana
Loại hình nghệ thuật truyền thống của Nhật Bản Ikebana hay còn gọi là Kado (華道) là nghệ thuật cắm hoa lâu đời của người Nhật. Bộ môn nghệ thuật này không chỉ đơn giản là cắm hoa cho đẹp mà còn là một hình thức nghệ thuật thể hiện sự tôn kính đối với thiên nhiên và vẻ đẹp của sự đơn giản.
Ikebana có lịch sử lâu đời hơn 600 năm, bắt nguồn từ nghi lễ Phật giáo dâng hoa lên bàn thờ. Dần dần, Ikebana phát triển thành một nghệ thuật độc lập và được mọi tầng lớp trong xã hội Nhật Bản yêu thích.
Theo sự tìm hiểu của trung tâm đào tạo Nhật Ngữ Mitaco, trà đạo thực sự phát triển mạnh mẽ vào thế kỷ thứ 12. Trà đạo chịu ảnh hưởng sâu sắc của Thiền tông, hướng con người đến sự thanh tịnh, an nhiên và hòa hợp với thiên nhiên.
Nhật Bản có nhiều trường phái trà đạo khác nhau, mỗi trường phái đều có những đặc điểm và nét độc đáo riêng như Omotesenke, Mushanokoji Senke, Urasenke,...
Tu sĩ Eisai được xem là người có công lớn trong việc truyền bá văn hóa trà đạo Nhật Bản. Ông mang hạt trà từ Trung Quốc về trồng tại Nhật Bản và giới thiệu trà như một thức uống tốt cho sức khỏe. Và, Sen no Rikyu chính là người khai sáng và hoàn thiện trà đạo thành một nghệ thuật độc đáo. Ông đề cao triết lý Thiền trong trà đạo và xây dựng trà thất, một không gian đặc biệt dành cho việc thưởng thức trà.
Bonseki (盆石) là nghệ thuật chơi phong cảnh thu nhỏ trên khay sứ màu đen bằng các nguyên liệu như cát trắng, đá cuội và đá sỏi. Bonseki còn được gọi là "vườn đá khô" hay "tranh cát". Bonseki được cho là bắt nguồn từ Trung Quốc vào thế kỷ thứ 13 và chịu ảnh hưởng của Thiền tông cùng nghệ thuật làm vườn Karesansui của Nhật Bản.
Bonseki thể hiện sự tôn kính đối với thiên nhiên và vẻ đẹp của thế giới tự nhiên. Đây là một nghệ thuật giúp con người thư giãn tinh thần và giảm stress. Việc tạo ra một tác phẩm Bonseki giúp con người rèn luyện khả năng tập trung và kiên nhẫn.
Đặc trưng nổi bật của ngày hội Undokai
Undokai có rất nhiều đặc điểm riêng biệt khiến ngày hội này trở thành một phần không thể thiếu trong đời sống văn hóa Nhật Bản:
Tinh thần đồng đội và hợp tác: Undokai là dịp để các học sinh thể hiện không chỉ khả năng cá nhân mà còn sự hợp tác chặt chẽ giữa các thành viên trong đội. Các trò chơi tại Undokai thường yêu cầu sự phối hợp nhịp nhàng, giúp học sinh rèn luyện tinh thần đồng đội và học cách làm việc cùng nhau.
Sự tham gia nhiệt tình của phụ huynh: Một nét đặc trưng độc đáo của Undokai là sự góp mặt của các bậc phụ huynh. Họ không chỉ cổ vũ mà còn trực tiếp tham gia các trò chơi cùng con em mình, tạo nên một bầu không khí gia đình ấm áp, thân thiện.
Các hoạt động đa dạng: Undokai bao gồm nhiều hoạt động phong phú và thú vị, từ các trò chơi đơn giản như chạy đua, nhảy dây đến những trò chơi đồng đội phức tạp hơn như kéo co, chạy tiếp sức, vượt chướng ngại vật.
Trang phục đồng phục hoặc truyền thống: Ở một số nơi, học sinh có thể mặc đồng phục trường hoặc trang phục truyền thống, tạo nên không gian rực rỡ, sinh động, góp phần làm tăng không khí vui tươi, đặc sắc của ngày hội.
Giáo dục kỹ năng sống: Không chỉ là hoạt động rèn luyện thể chất, Undokai còn giúp trẻ em học về kỷ luật, sự tôn trọng lẫn nhau và ý thức cộng đồng, những giá trị quan trọng trong nền văn hóa Nhật Bản.
Búp bê truyền thống của Nhật Bản.
Búp bê Nhật Bản (ningyō) có một vị trí đặc biệt trong nghệ thuật và văn hóa xứ sở hoa anh đào. Chúng thể hiện sự tinh xảo trong thủ công và gu thẩm mỹ tinh tế của người Nhật.
Có nhiều loại búp bê ningyō khác nhau như búp bê sơ sinh, búp bê gia đình hoàng gia, búp bê theo mùa… Mỗi con búp bê là một tác phẩm nghệ thuật độc đáo, được chế tác công phu từ gỗ, giấy, vải.
Ngày nay, búp bê truyền thống vẫn được nhiều thợ thủ công Nhật Bản gìn giữ và phát triển. Chúng mang đậm nét văn hóa dân tộc và luôn có sức hấp dẫn đối với du khách.
Samurai, biểu tượng của nghệ thuật.
Trong lịch sử Nhật Bản, samurai được xem là biểu tượng của sức mạnh, lòng dũng cảm và tinh thần thượng võ. Hình ảnh về samurai không chỉ xuất hiện trong văn học, lịch sử mà còn là chủ đề phổ biến trong nhiều thể loại nghệ thuật truyền thống.
Trong hội họa, các họa sĩ thường miêu tả những vị samurai oai phong, mạnh mẽ cầm gươm. Trong sân khấu kabuki, diễn viên thường mặc bộ kimono và mặt nạ đặc trưng của samurai. Điệu múa samurai hay đấu kiếm trên sân khấu cũng rất đặc sắc.
Samurai còn là chủ đề phổ biến trong văn học, điện ảnh Nhật Bản. Các giá trị về trung thành, dũng cảm, khí khái của samurai tiếp tục được thể hiện trong nhiều tác phẩm nghệ thuật đương đại. Samurai chính là biểu tượng cho tinh hoa văn hóa võ thuật Nhật Bản.
Nghệ thuật tranh khắc gỗ Ukiyo-e
Ukiyo-e (浮世絵) là một loại tranh khắc gỗ Nhật Bản phổ biến từ thế kỷ 17 đến thế kỷ 20. Tên gọi Ukiyo-e bắt nguồn từ hai chữ Hán: "ukiyo" (浮世) có nghĩa là "thế giới phù phiếm" và "e" (絵) có nghĩa là "tranh".
Nghệ thuật tranh truyền thống Nhật Bản thường thể hiện các chủ đề đa dạng, từ đời sống sinh hoạt thường ngày của người dân, các vở kịch Kabuki, phong cảnh thiên nhiên cho đến các câu chuyện truyền thuyết và tôn giáo.
Ukiyo-e sử dụng kỹ thuật khắc gỗ để tạo ra những hình ảnh sống động và đầy màu sắc. Tranh mang đậm dấu ấn văn hóa Nhật Bản với những đường nét thanh mảnh, màu sắc rực rỡ và bố cục độc đáo. Ukiyo-e phát triển mạnh mẽ vào thế kỷ 17 và 18, khi tầng lớp thương nhân Nhật Bản ngày càng giàu có và có nhu cầu giải trí cao.
Nghệ thuật kể chuyện hài Rakugo
Rakugo là một loại hình nghệ thuật truyền thống ở Nhật Bản. Trong buổi biểu diễn, người nghệ sĩ Rakugoka sẽ ngồi trên sân khấu, nhìn về khán giả và sử dụng các đạo cụ đơn giản như quạt giấy và khăn tay để kể những câu chuyện hài hước và dí dỏm.
Rakugoka có thể sử dụng nhiều kỹ thuật để thu hút khán giả như thay đổi giọng điệu, biểu cảm khuôn mặt, cử chỉ tay và ngôn ngữ hình thể. Chủ đề kể chuyện của của bộ môn văn nghệ Nhật Bản này rất đa dạng từ đời sống sinh hoạt thường ngày cho đến các câu chuyện dân gian và lịch sử.
Kenbu (剣舞) là một loại hình nghệ thuật múa kiếm truyền thống của Nhật Bản. Kenbu có nghĩa là "múa kiếm". Loại hình nghệ thuật này kết hợp các kỹ thuật kiếm thuật và nghệ thuật múa để tạo ra những màn trình diễn đẹp mắt.
Kenbu xuất hiện từ thế kỷ 12, ban đầu được sử dụng để huấn luyện võ sĩ samurai. Bộ môn này được xem như một phương pháp hiệu quả để rèn luyện kỹ năng chiến đấu, đồng thời giúp các samurai nâng cao tinh thần và ý chí.
Người biểu diễn Kenbu thường mặc trang phục truyền thống Nhật Bản như Hakama và Kimono. Kenbu thường được biểu diễn cùng với âm nhạc truyền thống Nhật Bản như Shamisen và Taiko. Các tiết mục múa kiếm có thể thể hiện nhiều chủ đề khác nhau, từ các trận chiến lịch sử cho đến các câu chuyện dân gian và truyền thuyết.
Bunraku là một loại hình nghệ thuật múa rối truyền thống của Nhật Bản, được UNESCO công nhận là Di sản văn hóa phi vật thể vào năm 2003. Bunraku xuất hiện từ thế kỷ 16, ban đầu được gọi là Ningyo Joruri. Bunraku phát triển mạnh mẽ vào thế kỷ 17 và 18, trở thành một loại hình nghệ thuật phổ biến của người dân Nhật Bản.
Con rối Bunraku có kích thước bằng người thật, cao khoảng 1,5 mét. Điều này giúp cho các nhân vật trong vở kịch trở nên sống động và chân thực hơn. Những con rối có kích thước bằng người thật được điều khiển bởi ba người nghệ sĩ và được lồng tiếng bởi một người kể chuyện. Sự kết hợp giữa con rối được chế tác tinh xảo, kỹ thuật điều khiển điêu luyện và giọng lồng tiếng truyền cảm đã tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt cho nghệ thuật Bunraku.